Thursday, April 28, 2016

THE INTENTION OF WHAT WE PUT ON.

I walked down the roads of Metropole, rows of bookstores, the Veneta boutique, bus stops and taxi spots, all I could think of was how different it would have been if there had not been only me. I do realize I only miss the idea of the person. And I'm aware of the fact that I need my own space. I walked by the reflective walls of Prada, Citibank, plenty of galleries and the plaza, attentively enough to see my silhouette move with ease. There is no meaning in dressing, only intention. And the best intention of all is the idea of taking them off easily.
SHARE:

Tuesday, April 26, 2016

DIARY OF INSECTS.

Tôi lại nhớ hồi gia đình còn đủ năm người. Có bố, mẹ, chị Nhung, em Bống và tôi. Khi học tiểu học, có lần trên đường về nhà bạn Khánh vỗ vai tôi hỏi "Bảo Dung ơi, nhà cậu giàu hay nghèo?" Tôi ôm đúng câu hỏi đấy về nhà hỏi mẹ. Mẹ bảo nhà tôi không giàu cũng chẳng nghèo, "nhà mình bình thường̣." Vừa ăn bánh tai voi mẹ mua, tôi vừa gật gù. Thế là về sau khi viết văn miêu tả, tôi hay viết là "Hôm nay trời đẹp bình thường.", "Cô giáo em cao bình thường.", "Em thích nhân vật này bình thường." Tức là "Hôm nay trời nhiều nắng, mát, và em cũng thấy trời như thế này mấy ngày nay rồi.", "Cô giáo em người tầm thước.", "Em khá thích nhân vật Xuka, nhưng em vẫn thích Nobita nhất mà không dám viết ở đây vì nhân vật này lười học, không ngoan."

Nhưng nhà tôi không bình thường. Tuổi thơ của tôi đẹp nhất vì có mẹ, và đặc sắc nhất vì có bố. Hồi tôi còn bé, mẹ hay cho em Bống và tôi đi bách hóa Giảng Võ. Hầu như mọi đồ chơi của chúng tôi được mua ở đấy. Tôi nhớ có con khủng long bạo chúa to bằng con mèo, có thể cử động chân tay, da sần sùi như thật, bộ mấy con vật nuôi với mấy con thú rừng bằng nhựa cũng như thật, đồ chơi xếp hình đủ loại, và nhớ nhất là cái xe đạp đầu tiên tôi có chắc chỉ cao đến hông tôi bây giờ. Xe này mẹ tôi suy nghĩ mãi, gọi cả bố đến quân sư và chủ chi mới mua. Em Bống và tôi đi thử xe ở cửa hàng rồi cũng tự vi vu về nhà với hai bánh phụ đằng sau. 


Xe đạp xanh sọc đen trắng được bố để trên sân thượng. Sân vườn nhà tôi ở trên tầng ba hết, tầng một chỉ cất xe của người lớn. Em Bống và tôi tháo bánh phụ, tự dắt nhau tập xe. Tôi giữ đằng sau, Bống lái, và ngược lại. Chúng tôi tự quản đến chiều tối mịt thì xuống tắm rửa ăn cơm. Đó là lần đầu tiên tôi biết đi xe đạp. Mà thật ra em Bống và tôi ham chơi, mẹ gọi như hò đò không xuống. Một lúc sau đang đạp thì tôi thấy con gián nên phải bỏ của chạy lấy người. Tầm tám giờ cả nhà nâng bát. Tôi vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện mai dậy sớm tranh xe với em Bống.


Khác với mẹ, bố không cho chúng tôi đi công viên, đi ăn hay đi siêu thị, bách hoá. Cuối tuần, khi hai đứa làm xong bài tập về nhà, bố đèo em Bống và tôi trên xe Dream ra 'cánh đồng'. Đó là bãi đất hoang toàn cỏ dại mà bây giờ là siêu thị Big C ở Trần Duy Hưng. Ông dựng xe một chỗ rồi lùa chúng tôi ra giữa bãi. Cứ mỗi lần em Bống hoặc tôi tìm thấy một con châu chấu là phải kêu "Bố ơi" để bố đến bắt. Có lúc tôi nhìn thấy con bọ gì rất ghê, còn em Bống hay hỏi tôi "Đây có phải châu chấu không hả chị?", rồi Bống chỉ tay về phía con ruồi. Chúng tôi bảo bố mang theo cái hộp tự chế để đựng châu chấu, không phải bọc bằng tay vì tôi hơi bị nổi da gà khi sờ thấy chân côn trùng. Mỗi buổi chúng tôi thu về tầm chục con châu chấu. Rồi bố lái xe chở hai chị em tôi ra bãi sông Hồng. Hồi đó tôi không biết bơi nên sông Hồng trong mắt tôi là một con quái vật khổng lồ, đặc ngầu, dữ tợn. Bố dắt em Bống và tôi xuống cầu thang, ra bãi giữa. Tại đây, tôi rút ra một cái thuyền giấy đã gập sẵn ở nhà, thả một con châu chấu vào, và gạt nước cho chấu ra khơi. Trong lòng tôi phấn khởi lắm. Tôi cũng hy vọng một ngày mình được 'ra khơi' như thế, có những chuyến phiêu lưu kỳ lạ và đằng sau có người để nhớ về. Nghĩ lại, khổ thân số phận con châu chấu. Tôi cứ nghĩ là mình đã làm điều gì đó tốt đẹp lắm. Không biết nó đi được mấy đoạn thì thuyền tan ra cùng sông.

Có hôm đi bắt châu chấu ở 'cánh đồng' thì trời xầm xì chuẩn bị mưa. Bố lùa chúng tôi lên xe Dream rồi chạy đua với ông trời. Những đám mây xám xịt, to ụ thành từng tảng chỉ trực nuốt chửng bố con tôi trong tích tắc đèn đỏ. Tôi sợ và tôi cũng tin rằng đi cùng bố sẽ chẳng làm sao. Đến đoạn Triển lãm Giảng Võ, bố tôi hỏi hai chị em: "Các con có nhìn thấy gì kia không?" Chúng tôi đáp lại: "Núi lửa ạ." Tức là để ám chỉ mẹ ở nhà đang tức điên lên, "sao giờ này vẫn chưa về!"

Có hôm đẹp trời quá đáng, bố lại lùa chúng tôi lên xe Dream ra Lăng Bác đi dạo. Em Bống và tôi đi từ đầu này đến đầu kia đùa giỡn thích thú, còn bố thì thỉnh thoảng cười với chúng tôi, thỉnh thoảng dừng lại đứng khoanh tay nhìn về phía Lăng. Tôi ngửa cổ lên nhìn lá cờ bay đến mỏi. Nhiều lúc tôi nhìn mọi thứ bay trong gió rồi tự hỏi con châu chấu trên thuyền giấy giờ này ở đâu, đã gặp bao nhiêu bạn mới, có vui không, có nhớ tôi không. Liệu sau này khi ngẩng lên nhìn cờ bay, khi cúi xuống tôi sẽ trở thành người như thế nào. Tôi đã nghĩ như vậy. Và tất cả những suy nghĩ đó tôi chỉ có thể chia sẻ với nhật ký vì không tìm được tiếng nói chung với chị và em gái. Vừa đi túc tắc, tôi vừa cảm nhận lớp sỏi xộn xạo dưới chân phía bên rìa trồng cỏ. Đến cuối đường, bố chỉ cho chúng tôi hoa sữa. Mùi hoa thơm lừng như loại kẹo socola làm tôi sâu mất cả hàm. Em Bống và tôi nhặt vội hoa, đút đầy túi áo rồi 'ra lệnh' cho bố chở về. Tối đó, tôi tắm bồn có xà phòng Johnson Baby và hoa nhặt ở Lăng Bác. Vừa mặc quần áo được năm phút thì tôi cuống quýt xin mẹ tắm lại vì ngứa không chịu nổi. Không hiểu cô Phạm Băng Băng trong phim Bao Thanh Thiên tắm kiểu gì lạ thế. Sau lần đấy tôi không còn ao ước được tắm với hoa nữa.

Về sau, khi tôi lên lớp bảy, bạn gì đấy học giỏi mang đến lớp quà quê bọc trong giấy báo có vẻ hay lắm. Tôi tiến gần thì quà mở ra. Đấy là một cái hộp nhựa đựng toàn châu chấu nướng. Tôi yêu châu chấu như yêu mèo và A-chim, nhìn chúng ngheo ngoắt, cháy đen như than tôi thương lắm. Từ từ lui về chỗ ngồi, tôi nhớ đến con châu chấu ngày xưa. Đúng là kiếp côn trùng, không dạt ra sông thì cũng chết chìm trong biển axit dạ dày. Tôi từ chối con châu chấu bạn mời tận nơi. Nhìn chúng bạn nhung nhúc tranh nhau ăn, tôi tự hỏi bao giờ thì người và vật đổi vai. Trống vang hai hồi, bạn học giỏi cất hộp nhựa vào ngăn bàn và quay xuống bảo tôi: "Tí nữa nhé." Sự nhiệt tình của bạn làm tôi ái ngại. Viết đến đây thì tôi lờ mờ nhớ đấy có thể là Châu Anh, hoặc gì đấy Anh, người dân tộc Tày. Đến chiều, mọi người nằng nặc là tôi phải thử món này vì nó ngon lạ. Tôi không lấy không để mà biển người vẫn không chịu thua. Cái hộp ban sáng còn đầy giờ vơi đi quá nửa. Đành phải ăn, tôi nhắm mắt đưa tay cho một con vào miệng. Thế là đám đông cũng tha. Cuối buổi, tôi về nhà ăn bánh tai voi và thì thầm với mẹ: "Mẹ ơi châu chấu nướng ngon phết mẹ nhỉ." Mẹ quay sang cười hiền với tôi rồi sang phòng bên, nói thầm với bố rõ to: "Anh ơi hôm nay Bảo Dung lại ăn linh tinh ở lớp đấy anh ạ."

SHARE:

FIRST EPISODE | GAME OF THRONES.

I. love. Arya Stark.

Game of Thrones is coming baby!

What I wrote before the show:

So I live in Vietnam, that means I can watch GOT at 9 a.m and 9 p.m on Monday, today. I miss it this morning so I'm definitely watching this very evening with Hedi, Yves and Simon, along with their mother Miu Miu. My stash is simple, chocolate ice-cream with chips (since I had some day-li-cious chips at Tadioto yesterday). Ok, let's cut to the chase. I want Jon Snow dead. 100% people I know insisted on his survival after being stabbed like meatloaf, but my bet is on his death. I want him dead. When it comes down to my favorite series, I want every character of my interest to die, even the one I still don't like much - Jon Snow. That includes Arya Stark, Jaime Lannister, Varys, and Cercei, which seems impossible. Hate me, I love the Lannisters and I don't worship Tyrion. He was built in a way that should steal our sympathy with his mistreat and win our heart with his intelligence. However, to me, Tyrion was born with nothing but advantages. Through five seasons he has received too many favors falling out of nowhere and secretly-not-so-secretly become the star of the show. I want him dead. Mother of Dragons is cool, she's winning even when she's down. Again, I don't understand why season after season, she's still stuck with the slaves. She's literally doing nothing to approach Westeros in spite of her constant repetition in doing so. She won't die, though. Littlefinger is clever but his cleverness is less than Varys'. What he lacks is candid. When there are two guys who are both smart and rich in networking, the one with the heart lives. Dear journal, the world we're living in and the world they're living in are fair. Sansa Stark is going to be huge. That lady has been growing since day one. It's only a matter of time for her to kickstart and rule. That time starts this season. I have no comment on The Red Woman. I also look forward to Brienne of Tarth, Bran Stark, Sam and Gilly. Before I leave this post half-finished here, I have one small question to ask: what the hell happened to Gendry and Rickon? One sailed the whole sea and got lost? And one ran away with the wild woman and.. got lost, too? There, I'll leave it for this season to answer.

What I wrote after the show:

1. Jon Snow's life is still under question.
2. Sansa Stark and Brienne of Tarth are now a team. The part Sansa said ".. you'll have meat and wine on your table.." reminded me of steak even though I was having chicken, fries, ice cream and coke.
3. Mother of Dragons will not be raped after being captured, probably will have to spend the rest of her life in a temple for the widows, which means she will be rescued.
4. Tyrion walked around like nothing could harm him. Again.
5. The king of Dorne is dead, so is his son.
6. Arya Stark is blind and now fights like Dare Devil. I think she's upgrading.
7. The Red Woman's real age is at least a hundred. She is freaking old.

This episode is a warm-up step. I hope Jaime Lannister will kill The Sparrow. And, the leader of the white ghost looked so good that he will be my next favorite after Arya. Again, I still think Jon Snow is dead, at least in this season. 

SHARE:

Sunday, April 24, 2016

I'M A LITTLE, SLIGHTLY DRUNK.

My friend, if you're reading this, I'm a little, slightly drunk. I drank at home and I drank at Tadioto, too. There's no logic in my thoughts right now. The chips at Tadioto is so good, buttery and fairly sweet, it suits my taste. It's really good, I can have this all day and run the hell out of me later to feel less guilty. I tried to draw but my thoughts betrayed me. I still think of him when I'm happy and sad. I know I'm only saying this because I'm tipsy. Frankly, the only way to get over it is to admit it. God the chips is so good. I love this chips. I'd have a big bowl of this, please. Thank you autocorrect. I know you're working hard right now. Anyway, I only miss the idea of him. If I can come up with this idea, I can throw it away, too. Seriously, I'll propose to the chips. There's a couple sitting in front me right now, like the other before. I dislike you guys for lacking sense of etiquette. Who goes on a date with shorts and flip flops? Flip flop, flip flop, can you imagine the sound of them when it rains?
Oh dear I'm really drunk.
I hate polo shirt. Like a t-shirt with collar. What are you thinking?
I remember our second date at Tadioto. I wore this black oversized coat with this tassel bag and he had to go out to smoke for a while to stay sane. Oh dear I'm really drunk. I can feel the wine kicking in right now. It's ok I'll have more chips. Crack, crack, chug, chug. I'll finish my tiramisu left in the fridge when I'm home.
It's going to rain. The dark sky just played rock and roll.
Then we had this night at Tadioto and enjoyed a free action movie with guys on the roof trying to lift and install a huge air conditioner, the kind they have in the restaurant. It was scary. And I loved it. Someone almost slipped. The rest stood on the edge looking tiny and vulnerable. A human falling off the roof in front of my eyes? Take my money! Seriously, the sky is about to burst into tears right now. It's gonna rain cats and dogs. I miss my cats.
I want to wear a slipper dress. I must look so good in one. The guy is touching her hair and they're kissing. Marry and Joseph, stop it! It rains. Thank God they left. I feel better now. Let's face it, I'll hate myself tomorrow reading this again. It's raining so hard I feel like I'm looking through a sheer mask of the night. I'm getting sober. See, I can handle my situation. Rain has its way. That way is my remedy. Alright I'll quit writing now and listen to the rain.
SHARE:

Saturday, April 23, 2016

BAKING AURAS.

After spending half an hour watching Yves, Hedi and Simon chewing on my shoes string, I sat down and came back to this blog. I said came back as coming back with the attitude I had before. I've learned that when I know someone, my aura, let's say red, is mixed with theirs, let's say blue. And as a natural mix of two basic colors, I turn out to be purple. That's not who I am. It definitely feels good to be back to my trait.
I've done some editing with my blog. Again, I don't delete what I write. The moving on process doesn't count as days. I believe it has been a month before. And ending is only an official statement while my mind is already up with something new. As about the black motor guy, I don't fall for him. Maybe I was impressed and I want to see him again. Unfortunately, eye contact doesn't give you a name or a number. Only an impression to keep you awake at night.
Anyway. Whether it happens for me or not, life goes on.
Sometimes an old memory brings me down. Or a familiar street, a scene, a walk or a voice. It happened so fast and I was there like "What? Is it a movie? Am I at the beginning or the end?" A big mirror of memories shattered and its pieces scattered every where. It's not the person that is gone, it's the memories, those habits that used to be the first things you want to do after work, now it feels strange to even think of. After a breakup, I usually do two things: not make myself hate the person and let it sink for a while until we talk again as friends. I can't believe it works for me. But I still talk to my exes and we're cool sharing a lot of stuffs. It's not only me, a friend of mine has it, too. I'm not sure if this time will turn out that way but I don't mind what he said I said anymore. All I have for him now is the same thing I show towards my friends and considerate strangers, mutual respect. That means I'll be active, friendly, and totally socializing-ready. The silent part will be gone because it's an exclusive thing to give. Dear journal, when things happen, let it go. Free yourself from your own chains. It still confuses me a lot when I watch myself move along with life. I don't know how I can breathe easily that quickly even though I used to sink so deeply into it. Does that make me a machine? I question my feelings. At the same time, I don't care.
SHARE:

Thursday, April 21, 2016

RETRO FREAK SHOW.

I received questions on my Tumblr. Good day. Also, I'm watching The Atticus Institute, quite like a retro freak show documentary. The only exorcism case that was recognized by the government of The United States. I only caught 15 minutes of it, will hunt it down later. Meanwhile.
SHARE:

Friday, April 15, 2016

TADIOTO AGAIN.

Trên đường đạp xe về, tôi không khỏi suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong vòng ba tháng tới. Thậm chí khi mọi thứ tưởng như chắc chắn, một điều gì đấy không thuận lợi vẫn có thể xảy ra. Đường về từ Ông Ích Khiêm đến La Thành chỉ ngắn như từ Moto-san Uber đến Tadioto. Lúc dừng mua thẻ điện thoại, tôi lại được hỏi về cái xe đạp. Mua bao nhiêu tiền, ở đâu, dùng bao lâu rồi, xe của Nhật hay Đức,... tất cả đều là những câu hỏi của những người sẽ không bao giờ mua xe này. Và tôi vẫn trả lời hồn nhiên như lần đầu tiên được hỏi.

Tôi vẫn thấy cay mắt vì chuyện học bổng. Tối hôm trước vì quá lo lắng mà đầu tôi như búa bổ. Chỉ suýt nữa là tôi uống viên thuốc đau đầu. Rất may chuyện đó đã không xảy ra. Dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ đối mặt với thực tế bằng tinh thần lạc quan và tiếp tục đi theo con đường đã chọn. Vì vậy, tối hôm nay tôi đã đi ăn mỳ với một người bạn để giải tỏa.

Chúng tôi dừng chân ở tiệm mới của Moto-san Uber và cũng là tiệm tạm thời trên đường Lý Đạo Thành. Tôi cho rằng bát mỳ Miso vẫn vậy mà tối nay tôi không thể ăn hết được. Có đoạn sợi mỳ như nghẹn ở cổ, đoạn tôi vừa nhai vừa nghĩ mông lung chẳng biết mình đang nghĩ gì, nhai gì. Có ly nước gạo là ngon, trơn một ngụm hết sạch. Chị Trang ăn bánh mỳ có vẻ hấp dẫn. Thỉnh thoảng tôi nhìn chị Trang rồi quay sang nhìn cái đèn lồng treo trước mắt, trông như Monet, nhìn xa thì đẹp mà nhìn gần thì thấy lỗ thủng. Tôi ăn bát mỳ Miso mà trong đầu không khỏi nghĩ đến hai suất học bổng.

Chúng tôi đi tiếp đến Tadioto. Như thường lệ, tôi gọi Earl Grey nóng và chị Trang gọi nước hoa quả. Tôi muốn ngồi phòng trong hơn. Hóa ra vị trí ghế ngồi phòng đó đã được thay đổi và chị Trang thì không chịu được mùi thuốc lá vừa bước vào đã ập đến nồng nặc. Nếu tôi không nhầm thì người hút thuốc là nhà thiết kế Hà Linh Thư. Tôi phải công nhận rằng có những người cho tôi cảm giác muốn làm quen ngay lập tức dù như vậy có phần hấp tấp. Quyết định ngồi ở gian giữa, tôi và chị Trang nói đủ thứ chuyện từ cách ăn uống của người Pháp đến giọng Anh Anh, Anh Mỹ. Tối nay tôi được biết thêm hai bản nhạc mới là The Third Man của Strauss và Brandenburger Concerto của Bach. Tadioto thay đổi một số thứ nên có lúc tôi mải quay lung tung để quan sát mấy bức tranh.

Trong lúc mở điện thoại, tôi đã unblock một người bạn để xem họ đang nghĩ gì. Một lần nữa tôi lại ngây thơ vì hai lý do. Thứ nhất, facebook đổi chế độ chỉ cho phép tôi block lại người đấy sau 48 giờ. Thứ hai, tôi trẻ con khi đối mặt với chuyện này bằng cách tránh né. Tôi hạ điện thoại xuống và không nghĩ gì đến việc đó nữa. Cuối buổi, chúng tôi gọi thêm đĩa phô mai xanh, ăn kèm với ô liu, nho khô, hạt điều và bánh mỳ. Tôi hợp ăn mấy thứ này nên thấy rất thỏa mãn, có cái gì đó rất thú vị. Vừa ăn tôi lại vừa nghĩ đến hai suất học bổng.

Tôi mời chị Trang đi dạo vì đó là thói quen khi tôi rời Tadioto. Tôi dẫn chị Trang đến The Concept Warehouse, nơi có sân mầm non và khu nhà cổ trông như nhà ma vào buổi tối. Nó buồn cười ở chỗ tầng một là khu trông trẻ, tầng hai là phòng khám bệnh tâm thần. Ngồi chơi một lúc thì một con gián đuổi chúng tôi đi trong luống cuống. Đừng bay! Nhưng nếu nó bay thì cũng hay đấy. Tiếp sau, tôi dẫn chị Trang qua Casa Italia, rồi đến Luala, nơi đang bày một tác phẩm sắp đặt trong khuôn khổ của Into the Thin Air. Nói thật, tôi không hiểu. Tôi chỉ biết rằng, khi đứng trước một tác phẩm nào đó, tôi đều có cảm xúc riêng. Tôi thầm cảm ơn người đã tạo những tác phẩm như vậy vì họ đã đem lại cho tôi cảm xúc và cũng cảm ơn bản thân vì đã không thờ ơ với sự vật. Chúng tôi đi qua Prada và lần này thì tôi chẳng cảm thấy gì. Tôi nhớ khi đi qua Luala và nhà thờ 61 Lý Thái Tổ với một người bạn, tôi đã thấy một bầu trời đầy sao. Đó là buổi tối đầu tiên sau rất nhiều năm tôi không thấy sao. Khi tôi và người bạn đó định ngồi trên bậc cầu thang thì chúng tôi để ý có bác bảo vệ đang ngồi trong phòng xem bóng đá. Vậy là suýt nữa chúng tôi đã có một Midnight in Paris. Nhưng thú thật, tôi vẫn nghĩ đến hai suất học bổng.

Tôi về nhà như vậy, trong lo âu và nhẹ nhõm dù tôi chẳng hiểu tôi thấy nhẹ ở điều gì. Một người bạn ở Singapore đã đề nghị cho tôi ở nhờ khi đến đây. Tôi thật biết ơn sự có mặt của họ và cũng tự trách mình vì chỉ nhận ra điều đó khi nhận được sự giúp đỡ. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau. Đêm đã muộn, tôi sẽ không ngủ ngay mà mải suy nghĩ về tất cả khả năng trong ba tháng tới.

Bát mỳ Miso vẫn ngon như vậy dù tôi để lại một ít mỳ và giá. Để lại đồ ăn trong bát lúc nào cũng thật phí phạm và thậm chí còn không tôn trọng người nấu ra chúng.
Món bánh mỳ của chị Trang trông rất ngon. Nhân đầy đặn và nhiều rau là hai thứ tôi thích ở bánh mỳ.
Tôi vẫn nhớ ngày xưa hay mày mò làm cheese plate. Hồi đó tôi chưa biết google nên ăn cái gì thấy hợp là tôi để vào một khay rồi xếp lại cho đẹp, cắt ra thành từng miếng cho vừa miệng.
Bức tranh tôi thích nhất ở Tadioto.
Đúng là "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ." Chỗ tôi ngồi, bên trên là bức tranh nền xanh với ngôi sao xanh thủng lỗ chỗ. Tôi vẫn thấy màu xanh không buồn mà đầy hy vọng.
Cái kệ tạp chí này ở ngoài trông đẹp hơn khi lên ảnh.
Bức tranh này khó hơn những bức còn lại ở Tadioto. Tôi rất sợ vẽ người và càng sợ hơn khi xem tranh có người. Một người bạn tôi quen qua mạng đang học ở Central Saint Martin đã thích bức tranh này. Tôi muốn hỏi vì sao lắm mà thấy câu hỏi cứ thừa thừa mà mình lại chẳng thân.
Tôi không có nhiều cảm xúc với bức này lắm.
Đây chính là cái sân mầm non nơi chúng tôi chơi thú nhún. Chính tại đây con gián đã lồm cồm bò ra từ phía cầu trượt.
Bức ảnh này đánh dấu một giây sợ hãi. Ý định của tôi là chụp lại cái cửa. Khi vừa bấm máy thì ảnh hiện lên một bóng người như trên. Thực sự suýt tí nữa tôi ngã khỏi con cá ngựa.
Ảnh này khá hay. Tôi vẫn hay đi dạo và đạp xe qua ngã tư Casa Italia và Metropole. 
Mỗi lần ngước lên nóc nhà Metropole tôi lại tự hỏi bây giờ là 4 giờ sáng hay 8 giờ tối.
Tác phẩm sắp đặt trong khuôn khổ của Into the Thin Air. Tôi xin tạm gọi đây là một chương trình và tôi muốn gửi đến cảm nhận của mình như sau: tôi thấy chương trình đã làm rất tốt phần đầu khi gợi được sự tò mò của mọi người và kết hợp với app dành cho điện thoại. Về sau khi chương trình chính thức mở thì tôi không thấy phần thực hiện còn hấp dẫn nữa. Tôi thấy các bạn đã làm được một điều mới mẻ ở bước đầu tiên rồi lại đi vào lối mòn ở những bước còn lại.
SHARE:

Wednesday, April 13, 2016

I'M ACCEPTED.


I'm accepted to LASALLE and offered a 60% tuition cover by the government of Singapore. All I have to deal with is $9.300 left and two other scholarships to apply. If I succeed, I won't have to worry about the tuition fee and living cost. When I read the offer letter, I felt supremely happy. It happened the moment I expected the least: I just finished my dumplings and soymilk for breakfast. Though the full scholarship program can't happen this year, I believe I can manage to afford to study in Singapore. I want to do this myself so I can come to my father and tell him this very good news as a gift, nothing else but a gift. After all these years of taking care of me, fixing my problems, getting disappointment from my past rebellous life, he deserves peacefulness. I failed the chance when my mother was still alive. I remember in her sick bed, she looked at me sadly and said she regretted letting me go to work too soon. She wondered how I could be by myself without a mother and how much a job could change the person I was, from a cheerful child to a constantly worried young adult. The time has finally arrived. I will fight for the last scholarships and make this my first big accomplishment. I've longed for my father's happy tears and his warm hug for so long. Everything I'm doing is for my parents. I hope if my mother can see me now, she'll be proud of who I've become. I'm still crying, partially happy and partially afraid of losing it for money. My shirt is soaking wet of my rheum. But I will be fine because I have a supportive family by my side, a gift in making clothes and this foolishly strong belief. There's nothing can stop me now. I'll make sure of it. 
SHARE:

Tuesday, April 12, 2016

SUMMER IS COMING AND I'M AFRAID.

I'm looking out of the window and I'm thinking "Holysh*t, summer is coming." That 40-degree feeling is approaching, promising a season of sweat and patchy tan. What an unfriendly season for layering and makeup. Last night, I burned my index finger a little by putting the pot lid up while it was still boiling. The thing is, I love my pale skin and I don't want to change it into a darker tone. Tan doesn't match anything of mine. And what am I doing? I'm bumbling about such little things.



Anyway. I always make sure I feel happy, positive and ready for life. I seek for opportunities and randomness with the same attitude, unchanged confidence. But I'll be honest with you this time, journal, I'm scared. I'm scared of the fact that I still don't know what will happen in July. I either will catch a flight to study abroad or just for another vacation. Please, let me have what I want. I know I deserve this, I did my best. It's not about I have 70 more years to live. The chance right now is different from the same chance in the next decade. Timing is everything. I don't want another week off walking in the sand, watching people having fun at the beach. I feel so lonely being surrounded by them. I want to be all by myself in a new land with new people, learn how to make clothes, make good clothes and establish myself. There is no reason for me to be here anymore. If nothing happens in July, what will I do with my life? I don't like the way people work here. I don't make agreement with that circumstance so one day I'll turn into one of them. I refuse it. 
SHARE:

Monday, April 11, 2016

THE DAY 'MIDNIGHT IN PARIS' WAS DEFEATED.


I'd been having this nervous feeling about my future in the next couple of months. Though I knew worrying about something unpredictable was worthless and I could miss the chance to enjoy the very moment, I still found reasons to overthink. That was why I reached out to my close friend, an engineering student, for help. He and I are extremely different, yet the same. I enjoyed talking logics with him and in return, he gave me movie suggestions. Actually, that means I received all. Most of his advices worked like a charm. I watched Chef already so The Princess Bride was my first go-to. It was hell of a corny movie, foolish and adorable, especially Westly. Then I skipped Ex Machina as I'm not a big fan of robotic movies, unless it's stupid, otherwise I'll choose to watch something else. Suddenly, I remember there was this movie I really wanted to watch but always missed the chance. Scent of A Woman. The scene of Al Pacino tangoing with a beautiful brunett woman haunted me, and the melody of Por Una Cabeza flew in my mind gracefully. After two hours and a half, Scent of A Woman became the most beautiful, meaningful movie I've ever watched. It even won over Midnight in Paris. I'm lost of words to describe any further and I can't wait to watch more of middle-age Al Pacino. I should mention Martin Brest is the director, but I didn't find his other movies interesting. Clearly, I judged the book by its cover. And clearly, I believe in my intuition as well.

I think I'll watch Scent of A Woman again.

SHARE:

Saturday, April 2, 2016

YVES, HEDI AND SIMON.

People may come and go but my awkward talking skill will always remain the same. What is worse than silence is wrong noise, indeed. Filthy weather. This afternoon, I saw my father getting blushed when one of the kittens approached him. His sensitivity cracked through his cement skin "like a virgin touched for the very first time." The kitten was anything but conscious of his direction. As I whistled towards him, he turned around hesitatedly, then to the right and the left. For short, I gave him a signal from one of the four winds, and he chose to walk to the other threes. His young sense of hearing was very lovely. I want to get close to the kittens to find out which one suits me the most. I assume the one without any stripes, who almost got out of the bed by bending below the wooden bar instead of hopping over it like his brothers. I said almost because after going halfway, he decided to return to his bed. Very me, indeed. I want to name him Yves, pronounced as Eve without the "s". I want to keep him near, feed and protect him. The other two kittens are beautiful. All are golden and striped in the same color. They are louder and more active. I must say I enjoy playing with the fluffies so much that I forgot their mother was right next to me. She enjoyed my pampering, too, with a lot of caution I think. Miu Miu, her name is. If I'm allowed to keep the other two, I will name them Hedi and Simon. Together, we'll have a fashion empire in a humble, humid room.
SHARE:
© CLUELESS YVES. All rights reserved.
Blogger Designs by pipdig